Nhưng không phải nhà tôi với bố, mẹ, chị gái và em trai. Tiếng Việt có mấy từ như "ở trọ", 'ở ghép" hay "thuê nhà" dùng để diễn tả về tình trạng của tôi đều không đúng. Nếu nói là "homestay" thì đúng hơn cả mặc dù tôi là người Việt Nam ở nhà người Việt Nam.
Tôi "homestay" đã gần 2 năm, nhà có má Hoa, ba Quang, và cu Nhân. Má Hoa kỳ lạ vì đã 45 tuổi nhưng còn ham làm đẹp. Làm đẹp bằng nhiều cách, ăn uống là một, không cầu kỳ mà theo khoa học hẳn hoi. Tuần nào cũng có bữa ăn cá hồi, ớt chuông, gạo lứt... ít ăn thịt heo và trứng. Má chịu khó làm mặt nạ từ bơ với sữa tươi không đường để đắp hàng tuần. Tôi dĩ nhiên được ăn ké, và đắp mặt nạ ké, nhưng tôi không ké được cái "ham muốn" gìn giữ nhan sắc như của má Hoa. Có lẽ vì má hồi xưa cũng đẹp mặn mà, được lắm người mê, cho nên níu kéo cái gọi là "vang bóng một thời". Ba Quang thì khỏi chê khoản nấu ăn chu đáo, và hào phóng, chuyên nghề mời tôi uống bia và hút thuốc. Bia thì tôi đã uống nhưng thuốc thì chưa dám thử. Ba Quang kỳ lạ ở chỗ hơn 45 tuổi đầu nhưng vẫn còn xin tiền mẹ, và phần lớn thời gian là ăn và ngủ. Cu Nhân thì học lớp 11 rồi nhưng toàn tự xưng là "cu Nhân". Nó bé nhất trong nhà, và cũng chẳng có em út gì hết nên nó nghiễm nhiên nghĩ rằng nó vẫn là một thằng cu. Mục tiêu của tôi là dụ dỗ nó năm sau thi vào trường y làm bác sĩ. Nó có vẻ chịu rồi thì phải, đã tìm thầy học thêm toán, hóa, sinh.
Ông bà mình nói "bán anh em xa, mua láng giềng gần" cũng có cái lý của nó. Ở "homestay" thế này tôi dần thuộc tính mỗi người và có cảm giác ấm áp như đang ở nhà mình. Thấy thương má Hoa, ba Quang và cu Nhân hơn. Thế mới hay người dưng cũng có lúc biến thành người thân.
No comments:
Post a Comment